Thứ Năm, 10 tháng 9, 2020

Time! Hurt!

Quá lâu cho những ngày viết lách.

Hôm nay, tâm trạng bỗng dưng lại rối bời, lòng chùng xuống, muốn quay về với những dòng chữ.

Thời gian qua, có những mất mát mà không biết cách nào để bù đắp vào, dù là lúc tỉnh hay trong cả chiêm bao vẫn không tin đều đó là thật.

Mất rồi, lại có muôn vàn điều hối hận ùa tới. Cứ nghĩ trong đầu tại sao lại không làm những việc cần làm như thế, như thế... Quá nhiều nuối tiếc cho một nỗi đau.

Mất mát bất ngờ ùa tới, bắt buộc tự mình phải trưởng thành hơn rất nhiều. Lại càng mạnh mẽ hơn như trước giờ vẫn thế. 

Cho hiện tại, yêu thương nhiều hơn, quan tâm nhiều hơn.

Thứ Hai, 16 tháng 11, 2015

Viết cho con gái

Candy yêu!
Hôm nay Candy của mẹ được 6m7d. 
Mẹ đi làm được 1 tuần rồi, hôm nay là đầu tuần thứ 2, Candy của mẹ ở nhà có ngoan không con.
Mẹ thương Candy nhiều lắm, 6 tháng trời ban ngày Candy ngủ trên tay mẹ, không ai ru ngủ được hết, vậy mà mẹ đi làm hôm đầu tiên ở nhà với bà nội con đã rất ngoan, bà nội ru ngủ rồi đặt con xuống võng con vẫn ngủ. Chỉ cần nghe vậy thôi mà mẹ đã thấy thương con rớt nước mắt rồi.
Con gái của mẹ nhỏ bé quá, vì mẹ yếu ớt nên sinh ra con cũng không được to khỏe như người ta. Con của mẹ chỉ được cái hiếu động thôi. Mẹ thấy con nhỏ vậy thì cũng lo cho con, nhưng hơn hết mẹ vui vì con gái mẹ lúc nào cũng tươi cười, lúc nào chân tay cũng đạp lia lịa :)
Ba con và nhà nội mọi người đều quan tâm đến sự phát triển của con, sự quan tâm đó có vẻ đang ngày càng tăng dần lên. Con gái mẹ lười ăn, lười uống sữa quá, đã vậy còn hay bị ọe nữa. Nhìn những lúc con bị ép ăn, uống là mẹ xót lòng lắm, mẹ cũng chẳng biết làm sao. Lúc trước mẹ còn ở nhà, bây giờ mẹ đi làm rồi mọi việc đều do bà nội với cô 2 lo cho con, con có như thế nào mẹ cũng không biết được. Mẹ biết việc mọi người làm đều là lo cho con nhưng mẹ lại không chịu đựng được và thực sự thì có những việc mẹ không thích. Nhưng biết làm sao được hả con, mẹ sinh con ra nhưng mẹ lại không được quyền quyết định đều gì cả. Mẹ thương con mẹ đứt ruột nhưng cũng không thể nào bảo vệ con được nhiều hơn.
Con gái của mẹ hãy cố gắng lên đi con, mau ăn chóng lớn để cho vấn đề ăn, uống của con không trở thành việc phải quan tâm quá mức như thế này. Con bao nhiêu ký là vấn đề quan trọng lắm con à. Mẹ cũng không biết nói sao nữa. Mọi việc không nằm trong tầm tay của mẹ, mẹ xin lỗi con gái của mẹ. 
Mẹ yêu con nhiều lắm, Candy ngoan của mẹ.

Thứ Sáu, 6 tháng 3, 2015

Con gái có chồng

Quá lâu rồi không viết lách.
Sắp đến 8/3, tự nhiên lại sinh lãng đãng.
Hôm nay tròn 8 tháng có chồng, mang trong bụng con bé Bủm thúi được 7 tháng.
Ngày quốc tế phụ nữ, ngẫm nghĩ lại thân con gái Việt.
Lấy chồng, mới thấy thương mẹ mình gấp bao nhiêu lần. Mình vốn dĩ là đứa con gái vô tâm, chưa một lần pha ly nước, ly sữa nào cho má, vậy mà bây giờ lại pha nước pha sữa cho mẹ chồng. Ở nhà cái gì má cũng lo cho mình, để bây giờ mình đi lo cho mẹ chồng.
Ngày lễ lộc gì cũng phải lo cho mẹ chồng, vì ở với mẹ chồng chứ có được ở với má đâu, cứ phone cho thằng em giao hết cho nó. Ở nhà chồng cười nói vui vẻ, chúc tụng mà trong đầu chỉ nghĩ về má.
Ở nhà mình, được sống thật với bản thân nhiều hơn, mệt nói mệt, khó chịu trong người được quyền nhăn nhó, được nằm nghỉ ngơi, không ăn cơm nếu không muốn. Nhưng ở nhà chồng, buồn vui gì cũng phải cười nói, mệt than với chồng nhưng rồi cũng phải gắng gượng mà nấu nướng, dọn dẹp. Mẹ chồng mệt, chị chồng mệt cả nhà đều biết. Mình mệt, có nói với chồng rồi cũng như không. Vậy nên bây giờ chẳng than nữa, tự mình biết thôi.
Mấy ngày trước Tết cũng nghĩ ngợi, thương má vì lúc còn ở nhà, cứ Tết tới cũng phụ mua sắm, chuẩn bị được với má, để má bớt mệt, vì má cũng có khỏe mạnh gì đâu. Giờ có chồng, chỉ toàn biết lo cho nhà chồng, mấy ngày được nghỉ quẩn quanh dọn dẹp, không lúc nào được nghỉ ngơi.
Cuộc sống mẹ chồng nàng dâu, đã lường trước được rồi nhưng vẫn không tránh khỏi những lúc buồn, nghĩ ngợi. Đúng là chẳng có mẹ chồng nào nghĩ tốt được cho con dâu cả, từ những việc nhỏ nhặt. Mà cũng đúng thôi, mình cũng chẳng được lanh lợi, đảm đang, càng không phải đứa dẻo miệng, thế nên đừng có mà mong lấy được lòng mẹ chồng. Cứ sống thế thôi, cố gắng cười nói đã là vượt quá khả năng của mình lắm rồi. Miễn sao theo ý chồng bảo, không được làm mẹ chồng buồn, lúc nào cũng phải cười nói vui vẻ. Thế là được rồi.
Lại than vãn về chồng, lấy nhau rồi hụt hẫng nhiều thứ. Chồng mình là một trong hàng ngàn hàng triệu người đàn ông Việt có suy nghĩ bình thường về đời sống vợ chồng. Cưới nhau rồi thì sẽ không còn nghĩ tới ngày sinh nhật, ngày lễ, kỷ niệm gì cả. Chẳng một lời chúc mừng chứ đừng nói chi đến quà. Trong khi mình vẫn tặng quà cho anh, dù không phải là những thứ gì to tát cả. Chẳng lẽ cưới nhau về thì những cái đó không còn ý nghĩa gì nữa sao, nó không phải là hình thức hay là gì cả, chỉ là thể hiện sự quan tâm đến nhau thôi. Thế nên đừng hỏi vì sao mọi người đều sợ đời sống sau hôn nhân sẽ không đẹp như lúc yêu nhau. Mấy nàng mà thích lãng mạn thì lại càng đau lòng nhiều hơn, như mình thuộc dạng thực tế đây mà nhiều lúc cũng hẫng :D  Hôm Tết mình đưa phong bì bảo "Mừng tuổi chồng", ngạc nhiên hiện rõ "Có zụ đó nữa hả?", chắc anh nghĩ vợ chồng thì không cần mừng tuổi nhau. Anh chỉ lo cho ba mẹ và chị anh thôi, còn vợ anh thì hình như không có khái niệm.
Haiza than thở cả lô lốc rồi mà tâm trí chẳng khá khẩm hơn xí nào hết. Còn mấy phút nữa là hết giờ làm, lại về nhà và cười nói vui vẻ :))))))

Thứ Hai, 17 tháng 3, 2014

Rơi

Cứ ngỡ hạnh phúc đã cận kề đến, bấy lâu nay tâm trạng vô cùng tuyệt vời, cứ nghĩ đến những chuyện vui, nghĩ đến một cái kết hạnh phúc.
Nhưng có ngờ đâu, hạnh phúc vẫn cứ mãi xa tầm với của mình.
Mình đã làm gì nhỉ, đã sống như thế nào mà lại thành ra như thế này nhỉ?
Điều đơn giản với hầu hết mọi người lại trở nên quá khó khăn với mình đến thế sao.
Bây giờ sao đây?
Quay đầu lại có là bờ và quay đầu có được không?
Bước tiếp nữa thì có hụt chân?
Thực sự bây giờ chỉ muốn dừng lại, đứng yên một chỗ rồi nằm nghỉ ngơi. Không biết đến khi nào sẽ hết mệt để có thể bước tiếp nữa, nhưng bây giờ thì tâm trạng chẳng còn gì hết.
Vẫn những khoảng không trống rỗng vô hình đang đè nặng.
Phải chăng mình đã quá ảo tưởng về một tình yêu hoàn mỹ, về một tình yêu được đón nhận lấp đầy. Chắc không, chỉ có mình mới yêu bằng trái tim. Còn người ta yêu bằng lý trí, bằng những suy nghĩ phải không, thế nên chẳng bao giờ là một tình yêu trọn vẹn.
Họ cần một người hoàn hảo và mình chưa bao giờ được là người như thế, vẫn dày vò hàng ngày, dày vò trong ý nghĩ. Đừng lấy men rượu để lý giải cho những lời đã nói ra. Đừng vờ như chưa từng nói gì. Không thể nào lừa dối được nhưng suy nghĩ vốn chất chứa trong lòng. Tại sao không đủ can đảm để nói những lúc tỉnh táo? Cao thượng ư? Cũng chẳng để làm gì khi nâng niu đó rồi vùi dập đó.
Bởi thế đã dặn lòng đừng quá vui với những lời nói dịu dàng, đừng chìm đắm trong hạnh phúc với những cử chỉ yêu thương; nhưng vẫn không làm được. Trái tim quá yếu đuối, không thể nào sống với một cái đầu lạnh được. Nên càng vui, càng hạnh phúc thì cuối cùng lại càng đắng cay và đau đớn.
Rơi ............và vụn vỡ...........

Thứ Bảy, 18 tháng 1, 2014

Em muốn chia tay....

"Em muốn chia tay sau những đêm nghĩ suy, giây phút bên anh sao quá mong manh, giấc mơ đã tan vỡ".
Sao vậy anh nhỉ, yêu đương sao khó khăn quá, mình cũng đâu còn ở cái tuổi ngây thơ mộng mơ nữa đâu mà cứ giày vò nhau mãi thế. Níu kéo nhau được gì không anh? Hay chỉ là những dằn vặt?
Em cứ ngỡ rằng mình cứ cố gắng, rồi sẽ đến một ngày anh hiểu được tình yêu và tấm lòng của em. Mọi thứ em làm, mọi điều em nghĩ đều là anh trước tiên. Nhưng cuối cùng, sau tất cả, cái em nhận về được là những lời trách móc, chì chiếc. Anh phủ nhận tấy cả chỉ với nhú̃ng lý do cỏn con. Em không xứng với anh đến thế ư, phải làm sao thì anh mới hài lòng đây?
Vậy nên, thôi anh ạ, em thua rồi, em không cố nữa.
Vì tình yêu mong manh, tay em cũng quá yếu mềm nên không thể nào giữ được anh....  

Thứ Sáu, 25 tháng 10, 2013

Gió lạnh đầu mùa


Những cơn gió đầu tiên của mùa đông đã đến rồi đấy! Sáng nay chạy xe đi làm, người mình cứ lạnh tê đi.
Mà hình như tâm trạng của mình cũng chuyển mùa như thời tiết vậy, cứ tới mùa đông, nhìn mưa, nghe gió lạnh là lòng lại chùng xuống. Cứ miên man với những cảm xúc không tên, những suy nghĩ chỉ biết giữ riêng cho mình, chẳng thể san sẻ cùng ai. Buồn nhiều hơn, khóc nhiều hơn, cảm giác vốn đã nhạy cảm lại càng nhạy cảm hơn. Sao cái đầu nhạy không dùng trong công việc, cuộc sống mà lại quá nhạy trong những xúc cảm vậy nhỉ. Thật là khó chịu.
Mới viết ra có vài dòng mà tim như muốn thắt lại rồi đây này.
Khi đang đi trên một con đường, đi xa lắm rồi đấy, bỗng nhìn lại thấy mình đang đi sai. Phải làm sao đây, còn  quay lại kịp không? Những gì mình tạo ra trên con đường sai lầm ấy đang dần hình thành hết rồi, chỉ chờ một cái kết để ra thành quả thôi. Cũng chẳng biết sẽ là trái đắng hay quả ngọt nữa đây.
Tại sao lúc nào mình cũng sống trong những cảm giác chênh vênh thế nhỉ, đến khi nào mới có thể được yên lòng đây.
Hay thôi không đi nữa nhỉ, dừng lại thôi. Không còn gì nữa có lẽ sẽ dễ chấp nhận mọi chuyện hơn, sẽ không đau lòng nhiều như bây giờ.
Yêu đương sao đau đớn quá, cứ với tới những thứ ở quá xa tầm tay, không cố được nữa.

Thứ Ba, 1 tháng 10, 2013

Em muốn........!


"Em muốn lắm, muốn anh luôn ở ngay đây..
Muốn là người dậy sớm, để chuẩn bị bữa sáng khi anh tỉnh dậy.
Nhưng tất cả chỉ là ước muốn, 
Cuộc đời thật buồn khi cứ sống nhờ ước muốn..."

Muốn nói với anh nhiều lắm nhưng điều gì đã làm em dừng lại. Em cũng không hiểu rõ chính mình nữa. Muốn nói ra để vơi bớt đi những suy nghĩ bấy lâu, những buồn khổ mà cứ giữ mãi cho riêng mình. Hình như em nghĩ cho anh quá nhiều rồi, chẳng còn biết nghĩ gì cho riêng bản thân em, kể cả cho ba mẹ em. Những lúc có ai hỏi về chuyện của anh em mình, ba mẹ em lại chỉ biết nói "có nghe người ta nói gì đâu", nghe thương lắm anh à, vậy mà em cũng chỉ biết im lặng chẳng biết nói gì hơn.
Em không hiểu được anh đang suy nghĩ gì, em cũng đã nói với anh là mọi chuyện sẽ được tiến hành sau khi mẹ anh hoàn thành đợt điều trị chứ đâu phải em muốn ngay lúc này đâu. Nhưng anh cũng không đồng ý, anh nghĩ gì khi nói lúc nào muốn cưới là cưới chứ cần gì gặp mặt, cần gì nói chuyện, cần gì thăm nhà. Em là con gái mà anh, có ba mẹ nào có con gái lại không lo lắng khi con mình có một mối quan hệ lâu đến thế rồi mà chẳng nghe được một lời xác định nào không anh? Cũng tủi thân cho em lắm chứ.
Em chờ đợi anh bao nhiêu lâu rồi, bao nhiêu lần anh hứa với em về một cái kết đẹp nhưng rồi lại lỡ mất. 3 năm quen nhau là 3 năm anh đề cập đến nó và rồi lại để trôi đi. Chơi vơi quá anh ạ, chẳng biết nên bám víu vào đâu nữa.
Em chờ đợi như vậy cũng đủ lâu rồi anh nhỉ, vậy nên em sẽ chẳng nói đến nó nữa đâu, hôm trước em nói với anh là lần cuối đấy. Lần đầu cũng là lần cuối cùng em muốn anh hãy nghĩ một chút cho em và gia đình em, thế thôi. Tùy ở suy nghĩ của anh vậy. 
Em cũng nghe chị hai nói qua là có khi vì sức khỏe của má như vậy nếu tiến hành sẽ xin với nhà em làm gộp lại. Vì chưa thực sự bàn bạc hay nói cụ thể về nó nên em không biết ý chị muốn gộp vậy là như thế nào. Nhưng một lần nữa, em chỉ muốn nói là em đã chờ đợi anh lâu như thế, trải qua quá nhiều việc rồi nên em nghĩ mình phải xứng đáng được một cái kết hoàn hảo. Em không yêu cầu phải rình rang gì cả, nhưng những gì cần thiết, từng bước từng bước mình phải thực hiện đầy đủ. Không quá nhiều đúng không, thực tế để bắt đầu và kết thúc nhà anh chỉ phải vào nhà em có 03 lần thôi, không quá nhiều đúng không anh. Không phải vì muốn cưới em để má yên tâm hơn, tâm lý thoải mái hơn mà làm gấp gáp như vậy phải không anh. Trước sau lúc nào cũng là vì anh và gia đình anh thôi, em ở đâu đó trong lòng anh nhỉ.
Điều cuối cùng, cưới nhau là từ sự tự nguyện của cả hai, không có sự gượng ép từ anh, từ em hay từ gia đình. Đến khi nào anh thực sự muốn gắn kết với em thì mình hãy tiến hành anh à, em chờ lâu rồi, chờ thêm nữa cũng chẳng sao...