Người ta nói con cái là món quà của trời, có duyên thì mới nhận được.
Chắc có lẽ mẹ với con chưa phải là duyên của nhau nên con chưa kịp thành hình đã rời xa khỏi mẹ.
Mẹ chưa được nhìn thấy hình ảnh của con, chưa nghe được tiếng tim con đập, chỉ có những cơn đau dữ dội khi con muốn ra khỏi người mẹ.
Đôi lúc mẹ nghĩ con đi sớm như thế có lẽ sẽ bớt đớn đau hơn cho cả mẹ lẫn con. Con chưa có nhịp tim, con chưa được mang hơi thở của sự sống thì ra đi sẽ nhẹ nhàng hơn. Mẹ nghĩ vậy có đúng không hả con?
Giờ đây mẹ cũng chẳng biết làm gì cho con của mẹ cả, mẹ không thể chia sẻ cùng ai để họ giúp mẹ được. Ba con cũng chỉ biết an ủi mẹ chứ cũng chẳng biết làm gì cho con.
Đến hôm nay mẹ vẫn cứ bị ám ảnh về con, không đêm nào mẹ được ngủ yên, rồi những cơn đau của cơ thể vẫn còn, người mẹ rã rời.
Bây giờ mẹ chỉ biết cầu mong cho con được yên bình và mẹ sẽ cố gắng để khỏe mạnh hơn, để sau này nếu mẹ may mắn thì em của con sẽ không bất hạnh như con.
Yên bình con nhé! Gửi đến con muôn vàn tình yêu thương của mẹ. Hôn con.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét