Rằm tháng bảy. Vu Lan báo hiếu.
Mình còn cha còn mẹ, đó là điều hạnh phúc nhất trên cõi đời, không có gì so sánh và cũng không có gì có thể thay thế.
Nhưng mà, mình đã đánh mất con.
Mấy ngày này càng nhớ đến con hơn, mà ba con giờ cũng chẳng còn muốn ở bên cạnh mẹ.
Mẹ không biết làm gì cả, mẹ cũng không biết mình đã làm gì sai để phải chịu sự lạnh nhạt từ ba.
Uhm, mà cũng phải thôi, như con ở trong bụng mà mẹ còn không giữ được thì làm sao có thể níu giữ được ba con.
Con ở nơi xa nào đó có thanh thản không con, có nhìn thấy mẹ không?
Từ ngày mất con người mẹ ngày càng yếu hơn, mẹ cảm giác như trong người không còn chút sinh khí nào cả.
Nhưng ngoài mặt với mọi người mẹ vẫn phải vui vẻ, nói cười như không, mọi người tưởng mẹ khỏe lắm.
Mẹ cũng chẳng dám than nhiều với ba, nếu có cũng chỉ nhận được câu: "Thế ah, cố đi". Không trách ba được phải không con, ba chẳng thể làm gì được mà, nên mẹ cố gắng để ba khỏi thấy áy náy vì mẹ.
Như người ta nếu gặp chuyện như mẹ thì được an ủi, nghĩ ngơi tịnh dưỡng, còn mẹ thì chẳng có gì. Nhiều lúc bưng đồ hơi nặng một tí, hay chỉ là rướn người lấy tập hồ sơ là bụng mẹ đau chết được, mẹ chỉ muốn xỉu thôi, nhưng rồi vẫn phải cố. Mà mẹ không nên than nhiều thế này con nhỉ. Có lẽ đó là điều mẹ đáng bị gánh chịu phải không con? Có con mà không giữ được thì còn mong muốn điều gì hơn nữa chứ.
Mẹ xin lỗi, con yêu của mẹ. Nhưng mẹ xin con, hãy cho mẹ sức khỏe, để mẹ sống tốt hơn, thay phần cho con nữa. Mẹ biết mẹ không có quyền được sống thay phần con, vì con đáng có nó hơn mẹ chứ. Nhưng mẹ sẽ cố gắng, nếu con thương mẹ, nếu trời thương mẹ và ba con thương mẹ thì mẹ mong rằng con sẽ có những đứa em thật mạnh khỏe và thật hạnh phúc. Mẹ hứa là như thế.
Một mùa Vu Lan yên bình con nhé!
Hôn con.