Giáng Sinh đến rồi, mình có vô vàn kế hoạch quà cho khùng lớn, đều thực hiện hết nhưng có cái vẫn chưa hoàn thành, hi.
Thui thì cứ để từ từ, có cái nào tặng cái đó, tặng miết tới valentine lun, hehe
Đêm Giáng Sinh không được đi chơi với anh rùi, kệ, chẳng sao, mình nằm nhà online nói chuyện với anh cũng vui mà.
Đêm Noel này là tròn 1 năm mình thuộc về khùng lớn. Nhanh thật đấy, mới đó mà đã 1 năm trôi qua rồi. Tình cảm ngày càng khắng khít hơn, anh cũng thôi không còn nói những điều làm mình đau lòng nữa, chỉ còn yêu thương mình nhiều thiệt nhiều thui, hi. Lúc này đây mình đang cực kỳ hạnh phúc, cảm giác được yêu thương đưa mình lên tận chín tầng mây. Mong rằng niềm hạnh phúc nhỏ nhoi này sẽ luôn còn mãi, đến nhiều nhiều năm sau nữa.
Để đến ngày Giáng Sinh mình lại được cùng anh ngồi bên nhau và kỷ niệm về ngày khùng nhỏ thuộc về khùng lớn, khùng iu ha.
Giáng Sinh ấm áp anh nhé, em yêu anh, yêu nhiều lắm.
(Hi, bữa nay blog của google thay đổi giao diện hén, chắc cùng đợt với gmail. Lâu rùi mình ko vô mà ^^)
Thứ Sáu, 23 tháng 12, 2011
Giáng Sinh 2011
Google Account Video Purchases
621, Bình Sơn, Quảng Ngãi, Việt Nam
Thứ Bảy, 17 tháng 12, 2011
Đợi
Đêm nay em lại đợi anh, nhưng chẳng có gì cả.
Gọi điện anh không nghe, nhắn tin anh không trả lời, chắc hôm nay anh mệt lắm, mệt đến nỗi chẳng thể nghe điện thoại của em.
Dạo này anh cũng không được khỏe, công việc cũng vất vả, giữ sức khỏe thật tốt anh nhé, em chỉ biết nói thế thôi.
Em vào ngủ với anh nha, em lại ôm lấy anh nha, giữ cho anh khỏi rơi xuống giường như mọi hôm anh say ở lại em vẫn thế, cứ sợ anh lăn ra hoài thôi, cứ dùng hết sức để mà kéo anh vào, cuối cùng anh lại nằm hết 2/3 giường, e lại là người muốn rơi ra ngoài, hi.
Ngủ thật ngon nha khùng iu của em, em yêu anh, yêu nhiều lắm.
Gọi điện anh không nghe, nhắn tin anh không trả lời, chắc hôm nay anh mệt lắm, mệt đến nỗi chẳng thể nghe điện thoại của em.
Dạo này anh cũng không được khỏe, công việc cũng vất vả, giữ sức khỏe thật tốt anh nhé, em chỉ biết nói thế thôi.
Em vào ngủ với anh nha, em lại ôm lấy anh nha, giữ cho anh khỏi rơi xuống giường như mọi hôm anh say ở lại em vẫn thế, cứ sợ anh lăn ra hoài thôi, cứ dùng hết sức để mà kéo anh vào, cuối cùng anh lại nằm hết 2/3 giường, e lại là người muốn rơi ra ngoài, hi.
Ngủ thật ngon nha khùng iu của em, em yêu anh, yêu nhiều lắm.
Thứ Hai, 12 tháng 12, 2011
Lạnh
Thứ 2 là ngày đầu tuần!
Cái lạnh như cắt da cắt thịt, hai tay mình tê cóng và tái nhợt đi, chẳng thiết làm gì nữa cả.
Đầu thì đau, vai cổ cũng đau, thắt lưng cũng đau không cúi xuống được (cái tội lúc tối ngủ nằm nghiêng co quắp thế con tôm).
Sao mới đầu tuần mà đau khổ thế này không biết :((((
Cái lạnh như cắt da cắt thịt, hai tay mình tê cóng và tái nhợt đi, chẳng thiết làm gì nữa cả.
Đầu thì đau, vai cổ cũng đau, thắt lưng cũng đau không cúi xuống được (cái tội lúc tối ngủ nằm nghiêng co quắp thế con tôm).
Sao mới đầu tuần mà đau khổ thế này không biết :((((
Thứ Năm, 8 tháng 12, 2011
Tản mạn tháng 12
Tháng 12 đã đến, những cơn mưa mang theo cái lạnh đến tê người.
Những lúc này sao thấy thời gian bỗng trôi qua thật nhanh, cứ như muốn vội vàng sang mùa mới.
Một tuổi nữa sắp trôi qua, một tuổi mới lại về, lại già thêm một tuổi :(
25 tuổi, cái tuổi của sự trưởng thành và chững chạc, có nhiều người đã thành công khi ở tuổi đó.
Mình đã làm được những gì.
Nhìn lại thì chẳng có gì cả, vẫn cứ ngày ngày đi và về.
Hơn một năm làm việc, tích lũy được nhiều thứ mà trước đây mình chưa bao giờ biết đến.
Được sống và được làm việc, và thật may mắn, ở nơi này mình lại được yêu thương.
Mình không cần nhiều người quan tâm đến mình (đặc biệt là theo hướng xấu, hi) bởi vì thực ra mình cũng chẳng quan tâm nhiều đến mọi người xung quanh. Chỉ cần một người - một người luôn dõi theo, quan tâm, yêu thương, lo lắng - thế là đủ rồi.
Những lúc này sao thấy thời gian bỗng trôi qua thật nhanh, cứ như muốn vội vàng sang mùa mới.
Một tuổi nữa sắp trôi qua, một tuổi mới lại về, lại già thêm một tuổi :(
25 tuổi, cái tuổi của sự trưởng thành và chững chạc, có nhiều người đã thành công khi ở tuổi đó.
Mình đã làm được những gì.
Nhìn lại thì chẳng có gì cả, vẫn cứ ngày ngày đi và về.
Hơn một năm làm việc, tích lũy được nhiều thứ mà trước đây mình chưa bao giờ biết đến.
Được sống và được làm việc, và thật may mắn, ở nơi này mình lại được yêu thương.
Mình không cần nhiều người quan tâm đến mình (đặc biệt là theo hướng xấu, hi) bởi vì thực ra mình cũng chẳng quan tâm nhiều đến mọi người xung quanh. Chỉ cần một người - một người luôn dõi theo, quan tâm, yêu thương, lo lắng - thế là đủ rồi.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)