Năm nay thời tiết khác biệt quá, tháng 12 sắp hết rồi mà vẫn chỉ có gió hiu hiu, không mưa giông, không lạnh lẽo.
Trời thì ấm áp nhưng lòng người thì vẫn cứ lạnh lẽo.
Cô đơn quá, cô đơn trong hạnh phúc của chính mình. Những đợi chờ, những lời hứa đã làm cho mình trở nên chai sạn, không còn những mong đợi, háo hức đón chờ. Thôi thì tự bằng lòng với duyên số của mình vậy, phận hẩm hiu thì đành chấp nhận thôi. Sống tốt cho đến mấy, yêu thương hết lòng cho đến mấy rồi thì cũng chẳng bằng người ta. Xung quanh ai cũng được hạnh phúc, tại sao mình lại không. Biết trách ai đây, biết than gì đây. Bao nhiêu niềm hạnh phúc đã tuột khỏi tầm tay, sau này có tìm lại được không. Cố gắng đợi chờ, cố gắng và cố gắng, rồi sau này hạnh phúc có như mình mơ ước không. Thà có được kết quả một cách đơn giản thì có xảy ra chuyện gì có lẽ mình sẽ dễ dàng chấp nhận hơn. Nhưng mình đã đánh đổi quá nhiều thứ để giữ lấy hạnh phúc mình đang có, mình đang muốn. Nếu như hạnh phúc ấy nhanh chóng vụn vỡ khi đã đạt được kết quả thì biết phải làm sao.
Mùa đông ơi, năm nay sao mi đến chậm thế, sao không đến để lạnh cùng lòng ta. Để ta không cảm thấy quá cô đơn như thế này.
Thôi nhé, chào một năm nhé. Buồn hay vui thì cũng sắp qua rồi. Hy vọng sang một năm mới mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn.
Thứ Sáu, 21 tháng 12, 2012
Thứ Hai, 5 tháng 11, 2012
Tháng 11 - tháng của cảm xúc đầy vơi
Tháng 11 - tháng mà tôi được sinh ra đời. Cảm nhận được tình yêu thương của những người xung quanh. Và bị những yêu thương của chính mình làm đau đớn. Nhiều lúc lý trí bảo hãy rời xa, bởi có cố gắng đến mấy rồi cũng sẽ chẳng nhận lấy được điều mình mong muốn đâu. Thế nhưng con tim mềm yếu lại cứ muốn yêu thương, cứ muốn ở bên cạnh, mong nhận được từng phút giây hạnh phúc. Hạnh phúc bao nhiêu thì càng đau bấy nhiêu. Cảm xúc trong lòng cứ được đưa lên và rồi lại bị dẫm nát.
Một tình yêu mà được bắt đầu bởi sự quay lưng với người khác, thì chẳng dám mong gì đến việc được hạnh phúc trọn vẹn. Nếu cứ kéo dài, mình vẫn mãi bị hành hạ bởi những lời chất vấn, bởi những hoài nghi. Cố gắng vượt qua cả một thời gian cũng khá dài rồi, nhưng chẳng lẽ sẽ phải chịu đựng cả một đời sao. Người đầu ấp tay kề mà không tin tưởng thì biết phải làm sao đây.
Em làm người tình của anh thôi nhé, chỉ thế thôi. Đến khi nào anh tìm được người anh thật lòng yêu thương và tin tưởng, anh muốn cưới người ta làm vợ. Lúc đó, em sẽ chẳng bao giờ làm phiền anh nữa. Cứ xem em như một cái bóng đã từng lướt qua đời anh. Một kỷ niệm vụn vỡ trong muôn vàn những kỷ niệm. Em sẽ không sao đâu. Chỉ vì em yêu anh quá mà, em sẽ chấp nhận điều đó. Em luôn mong anh được vui vẻ, hạnh phúc, không phải lo nghĩ điều gì cả. Và em biết nếu chúng ta tiến xa hơn, nếu anh quyết định cưới em như những lời thề hẹn, thì anh sẽ chẳng vui vẻ gì, sẽ chẳng có được hạnh phúc trọn vẹn khi lúc nào anh cũng đầy những nghi ngờ dành cho em.
Một tình yêu mà được bắt đầu bởi sự quay lưng với người khác, thì chẳng dám mong gì đến việc được hạnh phúc trọn vẹn. Nếu cứ kéo dài, mình vẫn mãi bị hành hạ bởi những lời chất vấn, bởi những hoài nghi. Cố gắng vượt qua cả một thời gian cũng khá dài rồi, nhưng chẳng lẽ sẽ phải chịu đựng cả một đời sao. Người đầu ấp tay kề mà không tin tưởng thì biết phải làm sao đây.
Em làm người tình của anh thôi nhé, chỉ thế thôi. Đến khi nào anh tìm được người anh thật lòng yêu thương và tin tưởng, anh muốn cưới người ta làm vợ. Lúc đó, em sẽ chẳng bao giờ làm phiền anh nữa. Cứ xem em như một cái bóng đã từng lướt qua đời anh. Một kỷ niệm vụn vỡ trong muôn vàn những kỷ niệm. Em sẽ không sao đâu. Chỉ vì em yêu anh quá mà, em sẽ chấp nhận điều đó. Em luôn mong anh được vui vẻ, hạnh phúc, không phải lo nghĩ điều gì cả. Và em biết nếu chúng ta tiến xa hơn, nếu anh quyết định cưới em như những lời thề hẹn, thì anh sẽ chẳng vui vẻ gì, sẽ chẳng có được hạnh phúc trọn vẹn khi lúc nào anh cũng đầy những nghi ngờ dành cho em.
Thứ Năm, 27 tháng 9, 2012
Cuối mùa
Mùa mưa bắt đầu đến rồi đấy, mùa thu lãng đãng sắp qua rồi. Những cơn giông làm ta chợt giật mình. Cảm giác lo lắng khi ra đường những lúc ấy. Tiết trời lành lạnh làm cho người mình mang cảm giác lười biếng, chỉ thích cuộn tròn trong chăn, nướng trên giường.
Sắp hết một năm nữa rồi. Đang cố tìm một công việc mới. Không còn nhiệt huyết với công việc hiện tại. Không còn cảm thấy gắn bó với những người xung quanh. Đồng tiền, quyền lực đã đẩy những tình cảm chân thành ra xa dần. Chỉ còn lại đây những mối quan hệ gượng gạo, vờ nói vờ cười.
Chợt nghĩ, giờ đây chỉ cần một công việc ổn định thôi. Ổn định để có thể làm một hậu phương vững chắc. Công việc đang tốt đấy, nhưng rồi những bấp bênh chợt đến khiến cho cả hai không còn tính đến những chuyện xa xôi. Khó khăn quá nhỉ?
Muốn làm vợ anh lắm, trước giờ em luôn là người nhắc anh về chuyện ấy. Nhưng giờ đây chính em cũng đang chùng lòng. Cưới nhau rồi sẽ như thế nào đây, con cái rồi sẽ như thế nào đây. Cứ như hiện tại mình chẳng thể nào lo cho con được một cuộc sống đầy đủ chứ đừng nói sung túc. Ngày xưa vì đời sống chung, tuổi thơ mình không được sung sướng nhưng ba mẹ vẫn chăm lo cho mình đầy đủ. Biết mình có thể làm được như vậy không anh? Em lo lắm và vì vậy em chẳng còn dám nghĩ đến những điều ấy nữa.
Mưa ơi đừng rơi nữa, bầu trời ơi sáng lên đi. Cho lòng người tươi vui lên một chút, cho đừng nghĩ đến những chuyện vu vơ.
Sắp hết một năm nữa rồi. Đang cố tìm một công việc mới. Không còn nhiệt huyết với công việc hiện tại. Không còn cảm thấy gắn bó với những người xung quanh. Đồng tiền, quyền lực đã đẩy những tình cảm chân thành ra xa dần. Chỉ còn lại đây những mối quan hệ gượng gạo, vờ nói vờ cười.
Chợt nghĩ, giờ đây chỉ cần một công việc ổn định thôi. Ổn định để có thể làm một hậu phương vững chắc. Công việc đang tốt đấy, nhưng rồi những bấp bênh chợt đến khiến cho cả hai không còn tính đến những chuyện xa xôi. Khó khăn quá nhỉ?
Muốn làm vợ anh lắm, trước giờ em luôn là người nhắc anh về chuyện ấy. Nhưng giờ đây chính em cũng đang chùng lòng. Cưới nhau rồi sẽ như thế nào đây, con cái rồi sẽ như thế nào đây. Cứ như hiện tại mình chẳng thể nào lo cho con được một cuộc sống đầy đủ chứ đừng nói sung túc. Ngày xưa vì đời sống chung, tuổi thơ mình không được sung sướng nhưng ba mẹ vẫn chăm lo cho mình đầy đủ. Biết mình có thể làm được như vậy không anh? Em lo lắm và vì vậy em chẳng còn dám nghĩ đến những điều ấy nữa.
Mưa ơi đừng rơi nữa, bầu trời ơi sáng lên đi. Cho lòng người tươi vui lên một chút, cho đừng nghĩ đến những chuyện vu vơ.
Chủ Nhật, 2 tháng 9, 2012
Cảm xúc lẫn lộn
Cảm giác chán nản lại xuất hiện trong mình. Biết làm sao đây, làm sao để sống cho thật tốt, làm sao để làm hài lòng những người trong gia đình, hài lòng người yêu thương. Để làm hài lòng mọi người, mình thấy mình không còn là mình nữa, không sống thật với cảm xúc của chính mình. Nhiều lúc bực bội muốn đập phá, muốn hét toáng lên cho nhẹ lòng. Buồn đến muốn khóc cho trôi hết, hụt hẫng, thất vọng nhưng vẫn cố kìm nén. Có khi nào đến một lúc nào đó mình sẽ phát điên không nhỉ. Mình muốn nói nhiều lắm, muốn nói tất cả những suy nghĩ của mình. Nhưng không thể, tại sao mình lại trở nên như thế này chứ. Mình đang cố níu kéo điều mà không biết có thực sự thuộc về mình hay không nữa. Những cảm giác lẫn lộn cứ bủa lấy mình, không biết phải giải thích như thế nào. Muốn bỏ tất cả nhưng lại muốn có tất cả. Tham lam quá có lẽ không tốt, nhưng mình đang trở thành người như thế đấy. Mình biết là không thể, là xa vời nhưng vẫn cứ cố níu lấy.
Thứ Năm, 23 tháng 8, 2012
Chông chênh
Hôm nay là ngày 7 - 7 âm lịch - ngày Ngưu lang và Chức nữ được gặp nhau sau một năm dài đằng đẵng đợi chờ.
Bầu trời hôm nay đẹp lắm, nắng dịu dàng không gay gắt dù đang ở giữa mảnh đất miền Trung đầy nắng và gió như thế này. Đáng lý ra lòng người ngày hôm nay cũng rộn ràng, hân hoan thay cho tình yêu đẹp ấy. Cớ sao lòng mình lại cảm thấy chông chênh quá đỗi. Chông chênh với những gì mình đang có - cuộc sống, tình yêu, hạnh phúc. Tất cả đối với mình thật mong manh.
Thà rằng như chàng Chức và nàng Ngưu, tuy cách xa nhau, tuy sống trong sự đợi chờ nhưng biết chắc rằng sẽ được gặp nhau vào 1 ngày, biết được để mà cố gắng, để mà đợi chờ. Còn mình, chẳng có gì là chắc chắn cả, cứ mãi đợi chờ trong vô vọng, hạnh phúc sao vẫn mãi ở nơi xa xôi ngoài tầm tay với của mình.
Bầu trời hôm nay đẹp lắm, nắng dịu dàng không gay gắt dù đang ở giữa mảnh đất miền Trung đầy nắng và gió như thế này. Đáng lý ra lòng người ngày hôm nay cũng rộn ràng, hân hoan thay cho tình yêu đẹp ấy. Cớ sao lòng mình lại cảm thấy chông chênh quá đỗi. Chông chênh với những gì mình đang có - cuộc sống, tình yêu, hạnh phúc. Tất cả đối với mình thật mong manh.
Thà rằng như chàng Chức và nàng Ngưu, tuy cách xa nhau, tuy sống trong sự đợi chờ nhưng biết chắc rằng sẽ được gặp nhau vào 1 ngày, biết được để mà cố gắng, để mà đợi chờ. Còn mình, chẳng có gì là chắc chắn cả, cứ mãi đợi chờ trong vô vọng, hạnh phúc sao vẫn mãi ở nơi xa xôi ngoài tầm tay với của mình.
Thứ Năm, 9 tháng 8, 2012
Hold hands day
Hôm nay là Ngày nắm tay đấy.
Càng ngày có càng nhiều ngày hay ho du nhập vào Việt Nam mình.
Cầu mong cho những người yêu thương quanh mình sẽ luôn nắm tay nhau thật chặt. Cùng nhau hạnh phúc, cùng nhau vượt qua bao khó khăn trong cuộc sống.
Một cái nắm tay - chỉ đơn giản thế thôi nhưng quan trọng lắm đấy, ý nghĩa lắm đấy.
Những lúc cảm thấy mình như đang đơn độc trong cuộc đời, một bàn tay nắm nhẹ để biết bên cạnh mình còn có người khác nữa.
Những lúc đớn đau tưởng chừng như muốn gục ngã, một bàn tay nắm nhẹ là đủ tiếp thêm cho mình sức mạnh để vượt qua.
Những lúc vấp ngã hay phạm sai lầm, một bàn tay nắm nhẹ giúp mình đứng lên, sửa chữa lỗi lầm.
Hãy cùng nhớ đến ngày hôm nay nhé - Hold my hands :)
Càng ngày có càng nhiều ngày hay ho du nhập vào Việt Nam mình.
Cầu mong cho những người yêu thương quanh mình sẽ luôn nắm tay nhau thật chặt. Cùng nhau hạnh phúc, cùng nhau vượt qua bao khó khăn trong cuộc sống.
Một cái nắm tay - chỉ đơn giản thế thôi nhưng quan trọng lắm đấy, ý nghĩa lắm đấy.
Những lúc cảm thấy mình như đang đơn độc trong cuộc đời, một bàn tay nắm nhẹ để biết bên cạnh mình còn có người khác nữa.
Những lúc đớn đau tưởng chừng như muốn gục ngã, một bàn tay nắm nhẹ là đủ tiếp thêm cho mình sức mạnh để vượt qua.
Những lúc vấp ngã hay phạm sai lầm, một bàn tay nắm nhẹ giúp mình đứng lên, sửa chữa lỗi lầm.
Hãy cùng nhớ đến ngày hôm nay nhé - Hold my hands :)
Thứ Ba, 31 tháng 7, 2012
Đau để biết
Đau!
Nằm liệt giường 2 tuần liền, toàn thân rã rời như muốn chết đi. Những lúc như thế này mới biết được hết tình người đối với mình. Những người luôn nói cười với mình, những người mình cứ ngỡ là thân thiết nhưng thật ra cũng chẳng là gì cả. Bất giác cảm thấy hụt hẫng vô cùng, nhưng sau đó là những suy nghĩ rút ra cho mình. Đừng nên quá kỳ vọng ở người khác, đừng nên quá mong chờ những tình cảm sâu đậm, thân thương ở nơi chỉ có bon chen và giả tạo. Người với người sống với nhau chỉ bởi những mối quan hệ đương nhiên phải thế, bắt buộc phải thế.
Nằm liệt giường 2 tuần liền, toàn thân rã rời như muốn chết đi. Những lúc như thế này mới biết được hết tình người đối với mình. Những người luôn nói cười với mình, những người mình cứ ngỡ là thân thiết nhưng thật ra cũng chẳng là gì cả. Bất giác cảm thấy hụt hẫng vô cùng, nhưng sau đó là những suy nghĩ rút ra cho mình. Đừng nên quá kỳ vọng ở người khác, đừng nên quá mong chờ những tình cảm sâu đậm, thân thương ở nơi chỉ có bon chen và giả tạo. Người với người sống với nhau chỉ bởi những mối quan hệ đương nhiên phải thế, bắt buộc phải thế.
Thứ Sáu, 6 tháng 7, 2012
Hải Đăng
Hải Đăng à - mẹ gọi con như thế nha.
Hôm nay là tròn 1 năm ngày con rời bỏ mẹ mà đi. Một năm dài mẹ sống trong nỗi ám ảnh, đớn đau.
Mọi cố gắng của mẹ, cố gắng sống tốt hơn, cố gắng cam chịu nhiều hơn để mong một ngày được hạnh phúc.
Nhưng có lẽ tất cả chỉ là vô vọng con ạ, có lẽ tại mẹ quá mong chờ một điều viễn vọng xa xôi.
Một năm trôi qua rồi, mẹ chưa một lần được nhìn thấy hình hài con, mẹ chưa kịp cảm nhận niềm hạnh phúc có con thì con đã rời bỏ mẹ rồi.
Hải Đăng à, hôm nay, tròn một năm.
Hay là mẹ đi theo con nhé, biết đâu mẹ sẽ được gặp lại còn, được nhìn thấy con. Bởi vì giờ đây mẹ chẳng biết mình phải sống vì điều gì nữa. Mẹ không phải là một người mẹ tốt, mẹ cũng không phải là một đứa con hiếu thảo. Ông bà đã sinh ra, nuôi nấng mẹ mà giờ đây mẹ lại không muốn sống nữa. Chắc có lẽ mẹ không được lên thiên đàng đâu con nhỉ, không được gặp con yêu của mẹ đâu.
Hải Đăng à, có lẽ mẹ phải buông tay ba con ra thôi. Lúc nào mẹ cũng muốn nắm lấy đôi tay ấy, lúc nào mẹ cũng muốn được nằm gọn trong vòng tay ấy. Nhưng mà, không thể cứ cố níu kéo một điều mà không hề thuộc về mình phải không con? Mẹ nên để ba có cơ hội tìm thấy được người ba yêu hơn mẹ, tin tưởng hơn mẹ, hạnh phúc hơn khi ở bên. Ở bên mẹ, ba không có được điều đó. Mẹ không muốn giữa mẹ và ba chỉ còn lại là lương tâm của ba với tình yêu vô vọng của mẹ. Mẹ yêu ba nhiều lắm, vì vậy mẹ muốn ba con sống thật hạnh phúc. Cho nên, buông tay ba ra là điều duy nhất mẹ có thể làm cho ba, dù biết rằng mẹ sẽ đau, đau lắm con ơi.
Hải Đăng à, cho mẹ được đi theo con nhé. Dù không được lên thiên đàng cùng con nhưng có lẽ ở đâu đó dưới địa ngục âm u mẹ có thể nhìn thấy con. Bởi ở trần gian đau khổ này mẹ cố mấy cũng không nhìn thấy con được.
Hải Đăng, mẹ yêu con.
Hôm nay là tròn 1 năm ngày con rời bỏ mẹ mà đi. Một năm dài mẹ sống trong nỗi ám ảnh, đớn đau.
Mọi cố gắng của mẹ, cố gắng sống tốt hơn, cố gắng cam chịu nhiều hơn để mong một ngày được hạnh phúc.
Nhưng có lẽ tất cả chỉ là vô vọng con ạ, có lẽ tại mẹ quá mong chờ một điều viễn vọng xa xôi.
Một năm trôi qua rồi, mẹ chưa một lần được nhìn thấy hình hài con, mẹ chưa kịp cảm nhận niềm hạnh phúc có con thì con đã rời bỏ mẹ rồi.
Hải Đăng à, hôm nay, tròn một năm.
Hay là mẹ đi theo con nhé, biết đâu mẹ sẽ được gặp lại còn, được nhìn thấy con. Bởi vì giờ đây mẹ chẳng biết mình phải sống vì điều gì nữa. Mẹ không phải là một người mẹ tốt, mẹ cũng không phải là một đứa con hiếu thảo. Ông bà đã sinh ra, nuôi nấng mẹ mà giờ đây mẹ lại không muốn sống nữa. Chắc có lẽ mẹ không được lên thiên đàng đâu con nhỉ, không được gặp con yêu của mẹ đâu.
Hải Đăng à, có lẽ mẹ phải buông tay ba con ra thôi. Lúc nào mẹ cũng muốn nắm lấy đôi tay ấy, lúc nào mẹ cũng muốn được nằm gọn trong vòng tay ấy. Nhưng mà, không thể cứ cố níu kéo một điều mà không hề thuộc về mình phải không con? Mẹ nên để ba có cơ hội tìm thấy được người ba yêu hơn mẹ, tin tưởng hơn mẹ, hạnh phúc hơn khi ở bên. Ở bên mẹ, ba không có được điều đó. Mẹ không muốn giữa mẹ và ba chỉ còn lại là lương tâm của ba với tình yêu vô vọng của mẹ. Mẹ yêu ba nhiều lắm, vì vậy mẹ muốn ba con sống thật hạnh phúc. Cho nên, buông tay ba ra là điều duy nhất mẹ có thể làm cho ba, dù biết rằng mẹ sẽ đau, đau lắm con ơi.
Hải Đăng à, cho mẹ được đi theo con nhé. Dù không được lên thiên đàng cùng con nhưng có lẽ ở đâu đó dưới địa ngục âm u mẹ có thể nhìn thấy con. Bởi ở trần gian đau khổ này mẹ cố mấy cũng không nhìn thấy con được.
Hải Đăng, mẹ yêu con.
Thứ Hai, 2 tháng 7, 2012
Đau
Hải Đăng, Tý Hon ơi.
Mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi nhiều thật nhiều.
Nhưng con ơi, hãy giúp cho mẹ được khỏe mạnh đi mà, để mẹ còn có thể chuộc lại những lỗi lầm đã gây ra với các con. Một lần con cố tình xa mẹ, và một lần mẹ cố tình xa con. Nhưng tất cả đều là lỗi của mẹ, tại mẹ không tốt nên con mới rời xa.
Mẹ đau lắm con à, cả thể xác lẫn tâm hồn. Người mẹ đến bây giờ vẫn rã rời, những cơn đau vẫn không buông tha mẹ. Có lẽ mẹ vẫn còn ích kỷ lắm, mẹ sợ mẹ không khỏe, ba con sẽ không bên mẹ nữa. Mẹ yêu ba con lắm, mẹ muốn được ở bên ba, mẹ muốn được cùng ba chăm sóc cho em con sau này nữa. Vậy nên con ơi, hãy giúp mẹ khỏe để mẹ còn có thể sinh em, mẹ sẽ bù đắp tất cả những gì mẹ không thể làm cho con. Con ơi, hãy một lần rộng lượng với mẹ được không, giúp mẹ một lần được không con.
Mẹ xin con, bé con của mẹ ơi.
Mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi nhiều thật nhiều.
Nhưng con ơi, hãy giúp cho mẹ được khỏe mạnh đi mà, để mẹ còn có thể chuộc lại những lỗi lầm đã gây ra với các con. Một lần con cố tình xa mẹ, và một lần mẹ cố tình xa con. Nhưng tất cả đều là lỗi của mẹ, tại mẹ không tốt nên con mới rời xa.
Mẹ đau lắm con à, cả thể xác lẫn tâm hồn. Người mẹ đến bây giờ vẫn rã rời, những cơn đau vẫn không buông tha mẹ. Có lẽ mẹ vẫn còn ích kỷ lắm, mẹ sợ mẹ không khỏe, ba con sẽ không bên mẹ nữa. Mẹ yêu ba con lắm, mẹ muốn được ở bên ba, mẹ muốn được cùng ba chăm sóc cho em con sau này nữa. Vậy nên con ơi, hãy giúp mẹ khỏe để mẹ còn có thể sinh em, mẹ sẽ bù đắp tất cả những gì mẹ không thể làm cho con. Con ơi, hãy một lần rộng lượng với mẹ được không, giúp mẹ một lần được không con.
Mẹ xin con, bé con của mẹ ơi.
Thứ Sáu, 25 tháng 5, 2012
Vô đề
Có những lúc cứ nghĩ mỗi lần vấp ngã sẽ giúp mình vững vàng hơn khi đứng lên.
Nhưng sao mình lại không thể làm được điều đó, sau mỗi lần gặp chuyện gì khó khăn thì mình lại có cảm giác như muốn sụp đổ. Cứ muốn ngã luôn chứ chẳng muốn đứng dậy nữa. Bởi vì khi đứng dậy mình vẫn phải sống với những điều đó, nhớ đến hàng ngày, nghĩ đến hàng ngày. Cuộc sống của mình, tương lai của mình, hạnh phúc của mình đều phụ thuộc vào nó thì làm sao mình có thể quên được.
Lúc nào cũng tự an ủi bản thân, tự thể hiện với mọi người là mình mạnh mẽ, tự thể hiện với người yêu thương là mình sẽ cố gắng, sẽ quên và sẽ vượt qua được. Nhưng chỉ có mình mới biết thực sự mình không thể, mãi mãi là không thể.
Nhưng sao mình lại không thể làm được điều đó, sau mỗi lần gặp chuyện gì khó khăn thì mình lại có cảm giác như muốn sụp đổ. Cứ muốn ngã luôn chứ chẳng muốn đứng dậy nữa. Bởi vì khi đứng dậy mình vẫn phải sống với những điều đó, nhớ đến hàng ngày, nghĩ đến hàng ngày. Cuộc sống của mình, tương lai của mình, hạnh phúc của mình đều phụ thuộc vào nó thì làm sao mình có thể quên được.
Lúc nào cũng tự an ủi bản thân, tự thể hiện với mọi người là mình mạnh mẽ, tự thể hiện với người yêu thương là mình sẽ cố gắng, sẽ quên và sẽ vượt qua được. Nhưng chỉ có mình mới biết thực sự mình không thể, mãi mãi là không thể.
Thứ Tư, 2 tháng 5, 2012
Ngày mới
" Một ngày mới nắng lên, em hân hoan chào đón..."
Có lẽ mình nên như thế, nên biết sống vui vẻ với hiện thực mình đang có. Không nên cứ mãi ủ ê, cứ mãi làm phiền lòng người yêu thương. Không nên cứ nhắc mãi về một chuyện, cứ hở có chuyện gì lại nói đến, tại sao tự mình lại làm đau chính mình, tự mình lại cứ chọc sâu vào vết thương của mình. Hãy cứ để cho thời gian trôi qua trong nhẹ nhàng, hãy để cho vết thương được lành lại dù biết chắc thế nào cũng để lại sẹo. Vết sẹo đó sẽ nhắc mình nhớ những gì mình đã trải qua, cho mình biết trân trọng những phút giây được sống vui vẻ và hạnh phúc.
Sống tốt lên nhé tôi ơi! Sống cho phần của nhiều người nữa, cho dù mình không xứng đáng và cũng không có quyền như thế. Nhưng dù gì mọi việc cũng đã xảy ra, người sống vẫn phải sống cho thật tốt.
Có lẽ mình nên như thế, nên biết sống vui vẻ với hiện thực mình đang có. Không nên cứ mãi ủ ê, cứ mãi làm phiền lòng người yêu thương. Không nên cứ nhắc mãi về một chuyện, cứ hở có chuyện gì lại nói đến, tại sao tự mình lại làm đau chính mình, tự mình lại cứ chọc sâu vào vết thương của mình. Hãy cứ để cho thời gian trôi qua trong nhẹ nhàng, hãy để cho vết thương được lành lại dù biết chắc thế nào cũng để lại sẹo. Vết sẹo đó sẽ nhắc mình nhớ những gì mình đã trải qua, cho mình biết trân trọng những phút giây được sống vui vẻ và hạnh phúc.
Sống tốt lên nhé tôi ơi! Sống cho phần của nhiều người nữa, cho dù mình không xứng đáng và cũng không có quyền như thế. Nhưng dù gì mọi việc cũng đã xảy ra, người sống vẫn phải sống cho thật tốt.
Thứ Ba, 24 tháng 4, 2012
Lẩn quẩn
Cứ mãi lẩn quẩn với những cảm xúc không tên, tự mình không thể nào thoát ra được chính mình, và cũng không ai có thể giúp mình.
Có những lúc mình cảm thấy hụt hẫng với mọi thứ xung quanh, có phải vì mình có quá nhiều mong muốn không, hay vì mình lúc nào cũng nghĩ cuộc sống lúc nào cũng nhẹ nhàng, thanh thản. Mình cứ luôn mong mọi điều tốt đẹp sẽ đến với mình và người mình thương yêu, chính vì thế khi có những chuyện buồn xảy ra, mình lại càng thêm nghĩ ngợi.
Có phải mình là người cứ thích chuốc khổ vào thân không, cứ thích nghĩ đến những chuyện không hay, cứ thích quan trọng hóa vấn đề, vì thế mới thấy mọi việc thật nặng nề.
Khó quá, sống khó quá, yêu thương khó quá. Chỉ muốn người mình yêu được hạnh phúc thôi mà sao cũng không làm được. Thiệt là chán cho chính mình quá.
Có những lúc mình cảm thấy hụt hẫng với mọi thứ xung quanh, có phải vì mình có quá nhiều mong muốn không, hay vì mình lúc nào cũng nghĩ cuộc sống lúc nào cũng nhẹ nhàng, thanh thản. Mình cứ luôn mong mọi điều tốt đẹp sẽ đến với mình và người mình thương yêu, chính vì thế khi có những chuyện buồn xảy ra, mình lại càng thêm nghĩ ngợi.
Có phải mình là người cứ thích chuốc khổ vào thân không, cứ thích nghĩ đến những chuyện không hay, cứ thích quan trọng hóa vấn đề, vì thế mới thấy mọi việc thật nặng nề.
Khó quá, sống khó quá, yêu thương khó quá. Chỉ muốn người mình yêu được hạnh phúc thôi mà sao cũng không làm được. Thiệt là chán cho chính mình quá.
Thứ Hai, 16 tháng 4, 2012
Khoảng trống
Lâu rùi không viết lách, những mệt mỏi trong cuộc sống làm cho mình trở nên lười nhác.
Một thời gian không làm việc cũng làm cho mình giờ đây không còn hứng thú với công việc nữa.
Mình thực sự không biết lúc này mình muốn gì nữa, cứ muốn nằm yên một chỗ, để cho những giằng xé trong tâm hồn mình tiếp tục trỗi lên, tiếp tục gào thét. Mình thấy kiệt sức, về mọi mặt, về tất cả.
Làm sao đây, làm sao để mình lại là chính mình khi trong lòng mình, trong đầu mình, trong con người mình là một khối rỗng tuếch - trống rỗng.
Những gì mình mong muốn, biết đến bao giờ mới có được, những mong muốn giản đơn thôi mà. Hạnh phúc thì chưa thấy đâu nhưng sao bao bất hạnh cứ đổ xuống mình như thế này. Mình đã làm gì cơ chứ, tại sao lại nỡ đối xử với mình như thế. Tại sao lúc nào cũng là mình cơ chứ. Bao nhiêu số phận, bao nhiêu con người ở dưới này mà sao ông trời lại chọn mình cơ chứ, tại sao? Chỉ biết hỏi mà chẳng có người trả lời, chính bản thân mình cũng chẳng thể trả lời.
Thôi thì đành chấp nhận, như một số phận đã an bày. Giờ đây chỉ còn đặt niềm tin vào anh, niềm hy vọng, niềm hạnh phúc nhất của mình. Nhưng, lại nhưng, mình không biết mình có thể mang lại hạnh phúc trọn vẹn cho anh không. Mình không thể nào bắt anh phải gánh lấy trách nhiệm về mình. Mình không hề muốn như thế, không muốn đổ lỗi cho anh. Chỉ tại mình thôi, làm thân con gái...tại mình sinh ra là con gái...
Một thời gian không làm việc cũng làm cho mình giờ đây không còn hứng thú với công việc nữa.
Mình thực sự không biết lúc này mình muốn gì nữa, cứ muốn nằm yên một chỗ, để cho những giằng xé trong tâm hồn mình tiếp tục trỗi lên, tiếp tục gào thét. Mình thấy kiệt sức, về mọi mặt, về tất cả.
Làm sao đây, làm sao để mình lại là chính mình khi trong lòng mình, trong đầu mình, trong con người mình là một khối rỗng tuếch - trống rỗng.
Những gì mình mong muốn, biết đến bao giờ mới có được, những mong muốn giản đơn thôi mà. Hạnh phúc thì chưa thấy đâu nhưng sao bao bất hạnh cứ đổ xuống mình như thế này. Mình đã làm gì cơ chứ, tại sao lại nỡ đối xử với mình như thế. Tại sao lúc nào cũng là mình cơ chứ. Bao nhiêu số phận, bao nhiêu con người ở dưới này mà sao ông trời lại chọn mình cơ chứ, tại sao? Chỉ biết hỏi mà chẳng có người trả lời, chính bản thân mình cũng chẳng thể trả lời.
Thôi thì đành chấp nhận, như một số phận đã an bày. Giờ đây chỉ còn đặt niềm tin vào anh, niềm hy vọng, niềm hạnh phúc nhất của mình. Nhưng, lại nhưng, mình không biết mình có thể mang lại hạnh phúc trọn vẹn cho anh không. Mình không thể nào bắt anh phải gánh lấy trách nhiệm về mình. Mình không hề muốn như thế, không muốn đổ lỗi cho anh. Chỉ tại mình thôi, làm thân con gái...tại mình sinh ra là con gái...
Thứ Ba, 3 tháng 1, 2012
Năm mới - buồn
Một năm mới lại đến, người ta đón chào bằng niềm hân hoan thì mình lại đón chào trong nỗi buồn vô hạn, có ai hiểu được điều đó không?
Cứ ngỡ sóng gió sẽ qua, mọi chuyện sẽ mãi tốt đẹp và yên bình, nhưng dường như những gì mình mong muốn là không thể. Điều đó quá khó khăn sao, to lớn quá sao?
Mình chỉ muốn có một cuộc sống bình yên bên người mình yêu thương thôi mà, tại sao chính người mà mình yêu thương và muốn bên cạnh nhất lại không cho mình được điều đó chứ?
Một đêm trắng không ngủ, nghĩ ngợi về nhiều thứ, về những chuyện đã qua. Làm tất cả để rồi chẳng được gì, yêu hết mình để rồi nhận lấy những lời nói vô tâm lạnh lùng, lo lắng hết mình để rồi nhận lấy sự lạnh nhạt, phủi tay.
Cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn, mùa xuân vẫn căng tràn sức sống, mọi người xung quanh vẫn cười nói xôn xao, lòng mình thì rỗng tuếch, chẳng có gì, chẳng còn gì.
Mình đã từng nói hạnh phúc đến từ những điều rất đơn giản nhưng có lẽ chỉ là những thứ thoáng qua, chỉ là vì mình ảo tưởng về một tình yêu lớn lao, vì mình quá dễ hài lòng với những gì mình đang có. Mình cứ ngỡ như thế là hạnh phúc nhưng có lẽ người ta còn mong muốn nhiều hơn nữa, và có lẽ mình không phải là người đem đến hạnh phúc cho họ. Những lúc vui vẻ thì nói những lời yêu thương ngọt ngào, lúc bực bội thì lại trút xuống mình bao nhiêu lời bạc bẽo đến đau lòng, tình yêu là như thế sao?
Cứ ngỡ sóng gió sẽ qua, mọi chuyện sẽ mãi tốt đẹp và yên bình, nhưng dường như những gì mình mong muốn là không thể. Điều đó quá khó khăn sao, to lớn quá sao?
Mình chỉ muốn có một cuộc sống bình yên bên người mình yêu thương thôi mà, tại sao chính người mà mình yêu thương và muốn bên cạnh nhất lại không cho mình được điều đó chứ?
Một đêm trắng không ngủ, nghĩ ngợi về nhiều thứ, về những chuyện đã qua. Làm tất cả để rồi chẳng được gì, yêu hết mình để rồi nhận lấy những lời nói vô tâm lạnh lùng, lo lắng hết mình để rồi nhận lấy sự lạnh nhạt, phủi tay.
Cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn, mùa xuân vẫn căng tràn sức sống, mọi người xung quanh vẫn cười nói xôn xao, lòng mình thì rỗng tuếch, chẳng có gì, chẳng còn gì.
Mình đã từng nói hạnh phúc đến từ những điều rất đơn giản nhưng có lẽ chỉ là những thứ thoáng qua, chỉ là vì mình ảo tưởng về một tình yêu lớn lao, vì mình quá dễ hài lòng với những gì mình đang có. Mình cứ ngỡ như thế là hạnh phúc nhưng có lẽ người ta còn mong muốn nhiều hơn nữa, và có lẽ mình không phải là người đem đến hạnh phúc cho họ. Những lúc vui vẻ thì nói những lời yêu thương ngọt ngào, lúc bực bội thì lại trút xuống mình bao nhiêu lời bạc bẽo đến đau lòng, tình yêu là như thế sao?
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)