Thứ Ba, 3 tháng 1, 2012

Năm mới - buồn

Một năm mới lại đến, người ta đón chào bằng niềm hân hoan thì mình lại đón chào trong nỗi buồn vô hạn, có ai hiểu được điều đó không?
Cứ ngỡ sóng gió sẽ qua, mọi chuyện sẽ mãi tốt đẹp và yên bình, nhưng dường như những gì mình mong muốn là không thể. Điều đó quá khó khăn sao, to lớn quá sao?
Mình chỉ muốn có một cuộc sống bình yên bên người mình yêu thương thôi mà, tại sao chính người mà mình yêu thương và muốn bên cạnh nhất lại không cho mình được điều đó chứ?
Một đêm trắng không ngủ, nghĩ ngợi về nhiều thứ, về những chuyện đã qua. Làm tất cả để rồi chẳng được gì, yêu hết mình để rồi nhận lấy những lời nói vô tâm lạnh lùng, lo lắng hết mình để rồi nhận lấy sự lạnh nhạt, phủi tay.
Cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn, mùa xuân vẫn căng tràn sức sống, mọi người xung quanh vẫn cười nói xôn xao, lòng mình thì rỗng tuếch, chẳng có gì, chẳng còn gì.
Mình đã từng nói hạnh phúc đến từ những điều rất đơn giản nhưng có lẽ chỉ là những thứ thoáng qua, chỉ là vì mình ảo tưởng về một tình yêu lớn lao, vì mình quá dễ hài lòng với những gì mình đang có. Mình cứ ngỡ như thế là hạnh phúc nhưng có lẽ người ta còn mong muốn nhiều hơn nữa, và có lẽ mình không phải là người đem đến hạnh phúc cho họ. Những lúc vui vẻ thì nói những lời yêu thương ngọt ngào, lúc bực bội thì lại trút xuống mình bao nhiêu lời bạc bẽo đến đau lòng, tình yêu là như thế sao?