Cứ mãi lẩn quẩn với những cảm xúc không tên, tự mình không thể nào thoát ra được chính mình, và cũng không ai có thể giúp mình.
Có những lúc mình cảm thấy hụt hẫng với mọi thứ xung quanh, có phải vì mình có quá nhiều mong muốn không, hay vì mình lúc nào cũng nghĩ cuộc sống lúc nào cũng nhẹ nhàng, thanh thản. Mình cứ luôn mong mọi điều tốt đẹp sẽ đến với mình và người mình thương yêu, chính vì thế khi có những chuyện buồn xảy ra, mình lại càng thêm nghĩ ngợi.
Có phải mình là người cứ thích chuốc khổ vào thân không, cứ thích nghĩ đến những chuyện không hay, cứ thích quan trọng hóa vấn đề, vì thế mới thấy mọi việc thật nặng nề.
Khó quá, sống khó quá, yêu thương khó quá. Chỉ muốn người mình yêu được hạnh phúc thôi mà sao cũng không làm được. Thiệt là chán cho chính mình quá.
Thứ Ba, 24 tháng 4, 2012
Thứ Hai, 16 tháng 4, 2012
Khoảng trống
Lâu rùi không viết lách, những mệt mỏi trong cuộc sống làm cho mình trở nên lười nhác.
Một thời gian không làm việc cũng làm cho mình giờ đây không còn hứng thú với công việc nữa.
Mình thực sự không biết lúc này mình muốn gì nữa, cứ muốn nằm yên một chỗ, để cho những giằng xé trong tâm hồn mình tiếp tục trỗi lên, tiếp tục gào thét. Mình thấy kiệt sức, về mọi mặt, về tất cả.
Làm sao đây, làm sao để mình lại là chính mình khi trong lòng mình, trong đầu mình, trong con người mình là một khối rỗng tuếch - trống rỗng.
Những gì mình mong muốn, biết đến bao giờ mới có được, những mong muốn giản đơn thôi mà. Hạnh phúc thì chưa thấy đâu nhưng sao bao bất hạnh cứ đổ xuống mình như thế này. Mình đã làm gì cơ chứ, tại sao lại nỡ đối xử với mình như thế. Tại sao lúc nào cũng là mình cơ chứ. Bao nhiêu số phận, bao nhiêu con người ở dưới này mà sao ông trời lại chọn mình cơ chứ, tại sao? Chỉ biết hỏi mà chẳng có người trả lời, chính bản thân mình cũng chẳng thể trả lời.
Thôi thì đành chấp nhận, như một số phận đã an bày. Giờ đây chỉ còn đặt niềm tin vào anh, niềm hy vọng, niềm hạnh phúc nhất của mình. Nhưng, lại nhưng, mình không biết mình có thể mang lại hạnh phúc trọn vẹn cho anh không. Mình không thể nào bắt anh phải gánh lấy trách nhiệm về mình. Mình không hề muốn như thế, không muốn đổ lỗi cho anh. Chỉ tại mình thôi, làm thân con gái...tại mình sinh ra là con gái...
Một thời gian không làm việc cũng làm cho mình giờ đây không còn hứng thú với công việc nữa.
Mình thực sự không biết lúc này mình muốn gì nữa, cứ muốn nằm yên một chỗ, để cho những giằng xé trong tâm hồn mình tiếp tục trỗi lên, tiếp tục gào thét. Mình thấy kiệt sức, về mọi mặt, về tất cả.
Làm sao đây, làm sao để mình lại là chính mình khi trong lòng mình, trong đầu mình, trong con người mình là một khối rỗng tuếch - trống rỗng.
Những gì mình mong muốn, biết đến bao giờ mới có được, những mong muốn giản đơn thôi mà. Hạnh phúc thì chưa thấy đâu nhưng sao bao bất hạnh cứ đổ xuống mình như thế này. Mình đã làm gì cơ chứ, tại sao lại nỡ đối xử với mình như thế. Tại sao lúc nào cũng là mình cơ chứ. Bao nhiêu số phận, bao nhiêu con người ở dưới này mà sao ông trời lại chọn mình cơ chứ, tại sao? Chỉ biết hỏi mà chẳng có người trả lời, chính bản thân mình cũng chẳng thể trả lời.
Thôi thì đành chấp nhận, như một số phận đã an bày. Giờ đây chỉ còn đặt niềm tin vào anh, niềm hy vọng, niềm hạnh phúc nhất của mình. Nhưng, lại nhưng, mình không biết mình có thể mang lại hạnh phúc trọn vẹn cho anh không. Mình không thể nào bắt anh phải gánh lấy trách nhiệm về mình. Mình không hề muốn như thế, không muốn đổ lỗi cho anh. Chỉ tại mình thôi, làm thân con gái...tại mình sinh ra là con gái...
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)