Thứ Sáu, 25 tháng 5, 2012

Vô đề

Có những lúc cứ nghĩ mỗi lần vấp ngã sẽ giúp mình vững vàng hơn khi đứng lên.
Nhưng sao mình lại không thể làm được điều đó, sau mỗi lần gặp chuyện gì khó khăn thì mình lại có cảm giác như muốn sụp đổ. Cứ muốn ngã luôn chứ chẳng muốn đứng dậy nữa. Bởi vì khi đứng dậy mình vẫn phải sống với những điều đó, nhớ đến hàng ngày, nghĩ đến hàng ngày. Cuộc sống của mình, tương lai của mình, hạnh phúc của mình đều phụ thuộc vào nó thì làm sao mình có thể quên được.
Lúc nào cũng tự an ủi bản thân, tự thể hiện với mọi người là mình mạnh mẽ, tự thể hiện với người yêu thương là mình sẽ cố gắng, sẽ quên và sẽ vượt qua được. Nhưng chỉ có mình mới biết thực sự mình không thể, mãi mãi là không thể.

Thứ Tư, 2 tháng 5, 2012

Ngày mới

" Một ngày mới nắng lên, em hân hoan chào đón..."
Có lẽ mình nên như thế, nên biết sống vui vẻ với hiện thực mình đang có. Không nên cứ mãi ủ ê, cứ mãi làm phiền lòng người yêu thương. Không nên cứ nhắc mãi về một chuyện, cứ hở có chuyện gì lại nói đến, tại sao tự mình lại làm đau chính mình, tự mình lại cứ chọc sâu vào vết thương của mình. Hãy cứ để cho thời gian trôi qua trong nhẹ nhàng, hãy để cho vết thương được lành lại dù biết chắc thế nào cũng để lại sẹo. Vết sẹo đó sẽ nhắc mình nhớ những gì mình đã trải qua, cho mình biết trân trọng những phút giây được sống vui vẻ và hạnh phúc.
Sống tốt lên nhé tôi ơi! Sống cho phần của nhiều người nữa, cho dù mình không xứng đáng và cũng không có quyền như thế. Nhưng dù gì mọi việc cũng đã xảy ra, người sống vẫn phải sống cho thật tốt.