Mùa mưa bắt đầu đến rồi đấy, mùa thu lãng đãng sắp qua rồi. Những cơn giông làm ta chợt giật mình. Cảm giác lo lắng khi ra đường những lúc ấy. Tiết trời lành lạnh làm cho người mình mang cảm giác lười biếng, chỉ thích cuộn tròn trong chăn, nướng trên giường.
Sắp hết một năm nữa rồi. Đang cố tìm một công việc mới. Không còn nhiệt huyết với công việc hiện tại. Không còn cảm thấy gắn bó với những người xung quanh. Đồng tiền, quyền lực đã đẩy những tình cảm chân thành ra xa dần. Chỉ còn lại đây những mối quan hệ gượng gạo, vờ nói vờ cười.
Chợt nghĩ, giờ đây chỉ cần một công việc ổn định thôi. Ổn định để có thể làm một hậu phương vững chắc. Công việc đang tốt đấy, nhưng rồi những bấp bênh chợt đến khiến cho cả hai không còn tính đến những chuyện xa xôi. Khó khăn quá nhỉ?
Muốn làm vợ anh lắm, trước giờ em luôn là người nhắc anh về chuyện ấy. Nhưng giờ đây chính em cũng đang chùng lòng. Cưới nhau rồi sẽ như thế nào đây, con cái rồi sẽ như thế nào đây. Cứ như hiện tại mình chẳng thể nào lo cho con được một cuộc sống đầy đủ chứ đừng nói sung túc. Ngày xưa vì đời sống chung, tuổi thơ mình không được sung sướng nhưng ba mẹ vẫn chăm lo cho mình đầy đủ. Biết mình có thể làm được như vậy không anh? Em lo lắm và vì vậy em chẳng còn dám nghĩ đến những điều ấy nữa.
Mưa ơi đừng rơi nữa, bầu trời ơi sáng lên đi. Cho lòng người tươi vui lên một chút, cho đừng nghĩ đến những chuyện vu vơ.
Thứ Năm, 27 tháng 9, 2012
Chủ Nhật, 2 tháng 9, 2012
Cảm xúc lẫn lộn
Cảm giác chán nản lại xuất hiện trong mình. Biết làm sao đây, làm sao để sống cho thật tốt, làm sao để làm hài lòng những người trong gia đình, hài lòng người yêu thương. Để làm hài lòng mọi người, mình thấy mình không còn là mình nữa, không sống thật với cảm xúc của chính mình. Nhiều lúc bực bội muốn đập phá, muốn hét toáng lên cho nhẹ lòng. Buồn đến muốn khóc cho trôi hết, hụt hẫng, thất vọng nhưng vẫn cố kìm nén. Có khi nào đến một lúc nào đó mình sẽ phát điên không nhỉ. Mình muốn nói nhiều lắm, muốn nói tất cả những suy nghĩ của mình. Nhưng không thể, tại sao mình lại trở nên như thế này chứ. Mình đang cố níu kéo điều mà không biết có thực sự thuộc về mình hay không nữa. Những cảm giác lẫn lộn cứ bủa lấy mình, không biết phải giải thích như thế nào. Muốn bỏ tất cả nhưng lại muốn có tất cả. Tham lam quá có lẽ không tốt, nhưng mình đang trở thành người như thế đấy. Mình biết là không thể, là xa vời nhưng vẫn cứ cố níu lấy.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)