Thứ Sáu, 25 tháng 10, 2013

Gió lạnh đầu mùa


Những cơn gió đầu tiên của mùa đông đã đến rồi đấy! Sáng nay chạy xe đi làm, người mình cứ lạnh tê đi.
Mà hình như tâm trạng của mình cũng chuyển mùa như thời tiết vậy, cứ tới mùa đông, nhìn mưa, nghe gió lạnh là lòng lại chùng xuống. Cứ miên man với những cảm xúc không tên, những suy nghĩ chỉ biết giữ riêng cho mình, chẳng thể san sẻ cùng ai. Buồn nhiều hơn, khóc nhiều hơn, cảm giác vốn đã nhạy cảm lại càng nhạy cảm hơn. Sao cái đầu nhạy không dùng trong công việc, cuộc sống mà lại quá nhạy trong những xúc cảm vậy nhỉ. Thật là khó chịu.
Mới viết ra có vài dòng mà tim như muốn thắt lại rồi đây này.
Khi đang đi trên một con đường, đi xa lắm rồi đấy, bỗng nhìn lại thấy mình đang đi sai. Phải làm sao đây, còn  quay lại kịp không? Những gì mình tạo ra trên con đường sai lầm ấy đang dần hình thành hết rồi, chỉ chờ một cái kết để ra thành quả thôi. Cũng chẳng biết sẽ là trái đắng hay quả ngọt nữa đây.
Tại sao lúc nào mình cũng sống trong những cảm giác chênh vênh thế nhỉ, đến khi nào mới có thể được yên lòng đây.
Hay thôi không đi nữa nhỉ, dừng lại thôi. Không còn gì nữa có lẽ sẽ dễ chấp nhận mọi chuyện hơn, sẽ không đau lòng nhiều như bây giờ.
Yêu đương sao đau đớn quá, cứ với tới những thứ ở quá xa tầm tay, không cố được nữa.

Thứ Ba, 1 tháng 10, 2013

Em muốn........!


"Em muốn lắm, muốn anh luôn ở ngay đây..
Muốn là người dậy sớm, để chuẩn bị bữa sáng khi anh tỉnh dậy.
Nhưng tất cả chỉ là ước muốn, 
Cuộc đời thật buồn khi cứ sống nhờ ước muốn..."

Muốn nói với anh nhiều lắm nhưng điều gì đã làm em dừng lại. Em cũng không hiểu rõ chính mình nữa. Muốn nói ra để vơi bớt đi những suy nghĩ bấy lâu, những buồn khổ mà cứ giữ mãi cho riêng mình. Hình như em nghĩ cho anh quá nhiều rồi, chẳng còn biết nghĩ gì cho riêng bản thân em, kể cả cho ba mẹ em. Những lúc có ai hỏi về chuyện của anh em mình, ba mẹ em lại chỉ biết nói "có nghe người ta nói gì đâu", nghe thương lắm anh à, vậy mà em cũng chỉ biết im lặng chẳng biết nói gì hơn.
Em không hiểu được anh đang suy nghĩ gì, em cũng đã nói với anh là mọi chuyện sẽ được tiến hành sau khi mẹ anh hoàn thành đợt điều trị chứ đâu phải em muốn ngay lúc này đâu. Nhưng anh cũng không đồng ý, anh nghĩ gì khi nói lúc nào muốn cưới là cưới chứ cần gì gặp mặt, cần gì nói chuyện, cần gì thăm nhà. Em là con gái mà anh, có ba mẹ nào có con gái lại không lo lắng khi con mình có một mối quan hệ lâu đến thế rồi mà chẳng nghe được một lời xác định nào không anh? Cũng tủi thân cho em lắm chứ.
Em chờ đợi anh bao nhiêu lâu rồi, bao nhiêu lần anh hứa với em về một cái kết đẹp nhưng rồi lại lỡ mất. 3 năm quen nhau là 3 năm anh đề cập đến nó và rồi lại để trôi đi. Chơi vơi quá anh ạ, chẳng biết nên bám víu vào đâu nữa.
Em chờ đợi như vậy cũng đủ lâu rồi anh nhỉ, vậy nên em sẽ chẳng nói đến nó nữa đâu, hôm trước em nói với anh là lần cuối đấy. Lần đầu cũng là lần cuối cùng em muốn anh hãy nghĩ một chút cho em và gia đình em, thế thôi. Tùy ở suy nghĩ của anh vậy. 
Em cũng nghe chị hai nói qua là có khi vì sức khỏe của má như vậy nếu tiến hành sẽ xin với nhà em làm gộp lại. Vì chưa thực sự bàn bạc hay nói cụ thể về nó nên em không biết ý chị muốn gộp vậy là như thế nào. Nhưng một lần nữa, em chỉ muốn nói là em đã chờ đợi anh lâu như thế, trải qua quá nhiều việc rồi nên em nghĩ mình phải xứng đáng được một cái kết hoàn hảo. Em không yêu cầu phải rình rang gì cả, nhưng những gì cần thiết, từng bước từng bước mình phải thực hiện đầy đủ. Không quá nhiều đúng không, thực tế để bắt đầu và kết thúc nhà anh chỉ phải vào nhà em có 03 lần thôi, không quá nhiều đúng không anh. Không phải vì muốn cưới em để má yên tâm hơn, tâm lý thoải mái hơn mà làm gấp gáp như vậy phải không anh. Trước sau lúc nào cũng là vì anh và gia đình anh thôi, em ở đâu đó trong lòng anh nhỉ.
Điều cuối cùng, cưới nhau là từ sự tự nguyện của cả hai, không có sự gượng ép từ anh, từ em hay từ gia đình. Đến khi nào anh thực sự muốn gắn kết với em thì mình hãy tiến hành anh à, em chờ lâu rồi, chờ thêm nữa cũng chẳng sao...

Thứ Sáu, 19 tháng 7, 2013

Lan man - ù lì :(

Mệt mỏi, chán nản quá.
Mong muốn thoát khỏi hoàn cảnh hiện tại, nhưng lại không cố gắng để hướng tới điều tốt đẹp hơn. Tại sao vậy, con người mình trở nên ù lì như thế này từ bao giờ vậy. Không muốn làm gì nữa cả, cứ như thế này thì làm sao đây?
Thật là ghét bản thân mình quá đi, miệng thì nói thế, đầu thì suy nghĩ thế nhưng hành động lại không phải thế. Không thể tập trung vào nó được, cứ cầm tập tài liệu lên là thấy nản. Như lúc trước bấy nhiêu đối với mình chẳng là gì cả. Giờ đây chỉ còn chưa đầy 1 tuần nữa là chính thức bước vào kỳ thi tuyển rồi. Vậy mà trong đầu chẳng có chữ gì cả, chỉ là học thuộc lòng thôi mà. Dù xác định tinh thần là không có hy vọng nhưng chắc lẽ rớt với kết quả thấp tệ hại. Biết xấu hổ mà giờ này còn ngồi gõ những dòng than vãn, không chú tâm tới việc học một chút nào cả. Mong muốn thay đổi lắm mà, tại sao lại không thể hiện được tý nào hết vậy?
Có phải mày không vậy pé, mày đang trở thành thứ gì thế này. Nếu cứ như vậy hoài sẽ chẳng thể nào phát triển được đâu. Chẳng bao giờ.
Cố gắng nào, quay trở lại với con người hoạt bát nào, cố gắng nhồi nhét những dòng chữ vô tri vô giác vào đầu nào. Cố gắng 1 hy vọng mong manh sẽ thay đổi được hoàn cảnh hiện tại nào, dù chẳng biết sau đó là tốt đẹp hơn hay không nữa.
Hết ngày hôm nay thôi nhé, tập trung tinh thần 100% nhé, không lơ là nữa, không thể cứ để suy nghĩ lan man như thế này được.
Fighting! 

Thứ Ba, 16 tháng 4, 2013

Buồn lặng câm

Buồn quá, buồn mà chẳng biết nói cùng ai, chẳng ai để mình có thể chia sẻ. Than thở trên fb tý cũng không được, anh không thích, vì nó ảnh hưởng đến anh. Mình đành câm lặng, tự nghĩ tự nói tự nghe.
Từ ngày xảy ra chuyện mà mình cảm thấy thật sự shock, mình đã cố hết sức để nói lên suy nghĩ bấy lâu, rằng mình chấp nhận buông tay. Một điều không ngờ là anh không hề tức giận, ngày hôm đó mình thấy anh như dịu dàng với mình lắm, như những ngày đầu mới quen. Những kể từ ngày đó, mình cảm thấy không tự tin khi gặp anh, cảm giác như có một bức tường ngăn cách vậy. Khoảng cách còn xa xôi hơn lúc mới quen. Làm sao đây, làm sao để có thể lại được thoải mái bên anh đây.
Anh lại có chuyện phải lo nghĩ, em chẳng biết làm gì, cũng chỉ biết hỏi han, chia sẻ cùng anh. Lại chẳng dám nói ra điều đang buồn phiền. Em không muốn trở thành gánh nặng của anh, lại thêm một chuyện cho anh phải lo lắng. Anh lo cho gia đình là quá đủ rồi. Em muốn anh được vui vẻ những lúc bên em, em muốn giúp anh nhẹ nhàng đôi chút. chắc có lẽ em cũng chẳng làm được gì nhiều, bình thường em toàn chỉ nói chuyện tầm phào, giờ không dám nói, nhưng hình như im lặng càng làm anh khó chịu hơn. Vốn dĩ em không phải là người có khiếu ăn nói mà. Chẳng lẽ những lúc như thế này lại đi kể chuyện cười cho anh nghe như ngày thường sao. Có vẻ giúp vui kiểu đó hơi lố bịch anh nhỉ?
Chỉ nói yêu thôi là không đủ, càng lúc em càng thấm thía điều đó anh ah.
Cũng như anh luôn nói không sao đâu. Vậy mà em vẫn suy nghĩ nhiều đó thôi. Buồn lắm, tủi thân cho phận mình lắm. Sống cũng đâu tới nỗi tệ, cũng không kém cỏi lắm, nhưng sao hạnh phúc cứ mãi xa vời ngoài tầm tay của em vậy anh. Bao nhiêu người xung quanh sao hạnh phúc đến với họ đơn giản quá. Mỗi lần như thế, ngoài mặt thì em chia sẻ niềm vui cùng họ, nhưng trong lòng em lại thắt đau.
Không biết rồi điều em luôn mong đợi có đến với em không, nếu đến thì nó có tốt đẹp không? Em quả là tham lam phải không anh, trông đợi nhiều thứ quá.
Thôi thì lại tiếp tục trông đợi vậy, chứ cũng chẳng biết làm gì khác  hơn.

Thứ Sáu, 22 tháng 2, 2013

Con gái tuổi Đinh Mão

Dân gian có câu "Trai Đinh, Nhâm, Quý thì tài. Gái Đinh, Nhâm, Quý thì hai lần đò" - mình là con gái tuổi Đinh. Bấy lâu nay mình hay thương xót cho những chị em tuổi Dần, thường lận đận tình duyên cũng bởi vì dân gian bảo cao số. Ấy vậy mà có ngờ đâu bây giờ chính bản thân mình cũng đang như thế. Người ta nói mình là con gái tuổi Đinh, hai lần đò, giờ phải làm sao. Họ lo ngại, mà mình thực sự cũng không biết họ đang lo điều gì. Lo sợ mình không chung thủy chăng, lo sợ cuộc hôn nhân với mình sẽ dang dở chăng, sẽ ảnh hưởng đến tiếng tăm của bản thân và gia đình họ chăng. Tuổi trẻ thời đại này rồi mà vẫn còn tin tưởng vào những điều ấy sao. Thật sự không thể hiểu nổi, mình cũng chẳng biết nói sao nữa.
Nếu có lấy nhau về, suốt ngày cứ lo nghĩ đến chuyện hai lần đò của tuổi Đinh, liệu họ có toàn tâm toàn ý mà yêu thương mình không. Hay lại cứ đem những điều cổ xưa ấy ra chất vấn mình.
Yêu thương sao mà khó khăn quá nhỉ. Ừ thôi thì để người ta khỏi bận lòng, khỏi suy nghĩ lo âu, mình không nên ràng buộc họ làm gì. Cứ như thế này thôi, để cho người ta tìm được một người họ hoàn toàn yên tâm để mà lấy làm vợ. Bởi vì mình có cố gắng đến mấy cũng không thể xóa bỏ những suy nghĩ ấy được. Cũng vì chữ mê tín mà mình phải buồn, phải khổ biết bao nhiêu lần rồi. Tưởng rằng cố gắng chờ đợi thì sẽ có được hạnh phúc thực sự - nhưng đúng là đời không như là mơ nên đời thường giết chết mộng mơ...
Tập chấp nhận đi nhé.........

Thứ Bảy, 19 tháng 1, 2013

I miss you

Nước mắt lại rơi...
Không phải vì buồn...
Mà tại gió thổi...
Bởi vì mắt cay...
Cho tôi xin một chút bình yên trong cuộc sống, một chút nhẹ nhàng cho tình yêu tôi đang níu kéo. Để được gì đây.
Chắc sẽ chẳng có hạnh phúc nào mỉm cười với mình đâu nhỉ, bao nhiêu lần cố gắng tự an ủi bản thân, rằng sẽ chẳng có chuyện gì đâu, rằng cứ sống tốt thì mọi việc cũng sẽ tốt đẹp hơn. Nhưng có lẽ mình nên biết chấp nhận với thực tại, chấp nhận với số phận đã được định trước. Vẫn thường hay triết lý - Đời thay đổi khi chúng ta thay đổi. Có lẽ, chỉ là lý thuyết thôi, tại sao mình đã cố gắng rất nhiều mà vẫn không thể nào thay đổi được số phận của chính mình. Chẳng thể tìm thấy được một hạnh phúc dù chỉ là nhỏ nhoi. Niềm vui thì chẳng được bao nhiêu mà nỗi buồn thì cứ chất chồng.
Ừ thì thôi nhé, tập biết chấp nhận đi nhé. Cuộc sống đâu nhất thiết phải có tình yêu đôi lứa. Duyên trời đã không cho thì cố mấy cũng tuột khỏi tầm tay. Nên biết yêu thương và trân trọng những gì mình đang có, đi đâu làm gì thì vẫn có gia đình, những người thực sự yêu thương mình. Chỉ cần tình yêu ấy cũng đủ lắm rồi. Còn yêu thương kia hãy cứ giữ trong lòng nhé, để vẫn mỉm cười khi thấy người ta hạnh phúc. Đừng khóc nhé khi nhớ đến những kỷ niệm buồn xót xa.
Nước mắt rơi quá nhiều rồi, yêu thương trao đi cũng quá nhiều rồi. Tất cả giờ chỉ là những vụn vỡ, rơi vãi ở đâu đó rồi. Đừng cố nhặt về để chắp vá......