Sao vậy anh nhỉ, yêu đương sao khó khăn quá, mình cũng đâu còn ở cái tuổi ngây thơ mộng mơ nữa đâu mà cứ giày vò nhau mãi thế. Níu kéo nhau được gì không anh? Hay chỉ là những dằn vặt?
Em cứ ngỡ rằng mình cứ cố gắng, rồi sẽ đến một ngày anh hiểu được tình yêu và tấm lòng của em. Mọi thứ em làm, mọi điều em nghĩ đều là anh trước tiên. Nhưng cuối cùng, sau tất cả, cái em nhận về được là những lời trách móc, chì chiếc. Anh phủ nhận tấy cả chỉ với nhú̃ng lý do cỏn con. Em không xứng với anh đến thế ư, phải làm sao thì anh mới hài lòng đây?
Vậy nên, thôi anh ạ, em thua rồi, em không cố nữa.
Vì tình yêu mong manh, tay em cũng quá yếu mềm nên không thể nào giữ được anh....