Thứ Sáu, 6 tháng 7, 2012

Hải Đăng

Hải Đăng à - mẹ gọi con như thế nha.
Hôm nay là tròn 1 năm ngày con rời bỏ mẹ mà đi. Một năm dài mẹ sống trong nỗi ám ảnh, đớn đau.
Mọi cố gắng của mẹ, cố gắng sống tốt hơn, cố gắng cam chịu nhiều hơn để mong một ngày được hạnh phúc.
Nhưng có lẽ tất cả chỉ là vô vọng con ạ, có lẽ tại mẹ quá mong chờ một điều viễn vọng xa xôi.
Một năm trôi qua rồi, mẹ chưa một lần được nhìn thấy hình hài con, mẹ chưa kịp cảm nhận niềm hạnh phúc có con thì con đã rời bỏ mẹ rồi.
Hải Đăng à, hôm nay, tròn một năm.
Hay là mẹ đi theo con nhé, biết đâu mẹ sẽ được gặp lại còn, được nhìn thấy con. Bởi vì giờ đây mẹ chẳng biết mình phải sống vì điều gì nữa. Mẹ không phải là một người mẹ tốt, mẹ cũng không phải là một đứa con hiếu thảo. Ông bà đã sinh ra, nuôi nấng mẹ mà giờ đây mẹ lại không muốn sống nữa. Chắc có lẽ mẹ không được lên thiên đàng đâu con nhỉ, không được gặp con yêu của mẹ đâu.
Hải Đăng à, có lẽ mẹ phải buông tay ba con ra thôi. Lúc nào mẹ cũng muốn nắm lấy đôi tay ấy, lúc nào mẹ cũng muốn được nằm gọn trong vòng tay ấy. Nhưng mà, không thể cứ cố níu kéo một điều mà không hề thuộc về mình phải không con? Mẹ nên để ba có cơ hội tìm thấy được người ba yêu hơn mẹ, tin tưởng hơn mẹ, hạnh phúc hơn khi ở bên. Ở bên mẹ, ba không có được điều đó. Mẹ không muốn giữa mẹ và ba chỉ còn  lại là lương tâm của ba với tình yêu vô vọng của mẹ. Mẹ yêu ba nhiều lắm, vì vậy mẹ muốn ba con sống thật hạnh phúc. Cho nên, buông tay ba ra là điều duy nhất mẹ có thể làm cho ba, dù biết rằng mẹ sẽ đau, đau lắm con ơi.
Hải Đăng à, cho mẹ được đi theo con nhé. Dù không được lên thiên đàng cùng con nhưng có lẽ ở đâu đó dưới địa ngục âm u mẹ có thể nhìn thấy con. Bởi ở trần gian đau khổ này mẹ cố mấy cũng không nhìn thấy con được.
Hải Đăng, mẹ yêu con.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét