Thứ Tư, 30 tháng 11, 2011

Đêm trắng

Lúc nào cũng thế, luôn luôn như thế
Xem như xa lạ, không biết
Những lời như thế mà anh cũng có thể nói ra thì em thật sự không hiểu được anh đang nghĩ gì nữa.
Em không biết phải làm sao để anh hài lòng với em nữa.
Nhưng tại sao chứ?
Đôi lúc anh lại làm cho em phải suy nghĩ, anh có yêu em nhiều như em đang cảm nhận không, hay chỉ là ảo tưởng của chính em.
Có phải vì thế mà anh vẫn cứ chần chứ không muốn lấy em làm vợ, anh dường như không bận tâm tới chuyện này.
Em là con gái mà anh, ai cũng yêu sau mình nhưng người ta cưới cả rồi.
Anh lúc nào cũng bảo em chờ đợi, cứ bảo em phải hiểu cho anh, anh phải làm nhà xong.
Tính sĩ diện của anh lớn quá, nó còn to hơn mong muốn của cá nhân em nhiều, em chẳng là gì hết phải không anh?
Có bao giờ anh nghĩ cho em chưa?
Nói như vậy hóa ra em là đứa con gái tồi tệ ah, người yêu mà còn chẳng muốn cưới mình.
Nhưng thật tình em chẳng biết mình đã làm điều gì không đúng để cho anh cứ suốt ngày nghi ngờ em, cứ thỉnh thoảng lại nói có người thương rồi mà, có người mang đến niềm vui rồi mà, đâu cần anh. Sao anh lại có thể nói ra những lời như thế được nhỉ?
Anh lúc nào cũng kêu anh đã xác định rồi, nhưng là gì cơ chứ, cứ vài ngày anh lại nói này nói nọ với em.
Chẳng lẽ anh thực sự muốn đẩy em ra khỏi cuộc đời sao. Xem như xa lạ, sao mà anh nói nhẹ tênh thế không biết.
Có lẽ em không làm điều đó được đâu anh.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét